Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2012

Hoahoa: Đêm xa đàn


Đêm đầu tiên xa đàn
-----
Về nơi ở mới nhưng Hoahoa không lạ, cứ tung tăng bám theo người đùa giỡn, mệt thì lăn ra ngủ, dậy lại đùa giỡn, đến bữa thì ăn, khát thì uống…
Tối, quãng hơn 9 giờ, hơi mệt, mình đi ngủ sớm.
Chừng 3 giờ sáng, mình chợt tỉnh giấc, hình như có tiếng kêu của Hoahoa. Đúng là tiếng của Hoahoa, không phải tiếng kêu bình thường mà là tiếng kêu ắng ẳng, có vẻ nó đang khóc! Cả ngày mải chơi đùa, tối ngủ mệt, giờ tỉnh giấc chỉ có một mình, chẳng thấy “anh, chị, em” đâu, chẳng thấy người đâu… chắc “con bé” đang khóc vì sợ hãi!
Hoahoa ngủ...
Ồ! Sao lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên thế nhỉ! Cách đây hơn 25 năm, cũng vào tối 18, rạng sáng ngày 19, khi đó thằng lớn nhà mình mới 10 ngày tuổi, bỗng dưng bỏ  ăn, vợ chồng mình sợ quá ôm vào Viện nhi Thuỵ Điển. Cháu được nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt. Bà xã mình được cho nằm ở phòng bên cạnh, còn mình nằm ngủ trên chiếc ghế băng ngoài hành lang. Cũng khoảng 2-3 giờ sáng thế này, mình giật mình thức giấc bởi nghe như có tiếng con khóc, dù tiếng oe oe rất nhỏ. Mình vào lay bà xã dậy, cùng vào chỗ con nằm, đúng là con mình đang ọ oẹ thật! Nó tè, tã ướt nên nó khóc. Bà xã thay tã, ru à ơi nhè nhẹ, vậy là nó lại ngủ yên.
Và hôm nay, mình lại thức giấc bởi tiếng khóc của Hoahoa. Mình nằm yên bởi nghĩ rằng cún con xa đàn, nhớ đàn kêu khóc là chuyện bình thường. Hồi mình mới xa nhà đi học, nhớ nhà mình cũng khóc sưng cả mắt! Tiếng ăng ẳng của Hoahoa nghe lúc càng to hơn trong đêm thanh vắng. Rồi sau cái chuỗi dài ăng ẳng, bỗng có tiếng: hu!… Tiếng tru ngắn thôi, nhưng nghe thảm quá! Lặng đi chừng 30 giây, tiếng ăng ẳng lại vang lên, cuối chuỗi ấy lại một tiếng hu…, tiếng hu… dài hơn một chút! Tội quá! Nhìn sang bên, bà xã vẫn đang ngáy đều đều. Trời đất! Sao mà ngủ say dữ zdậy, con khóc mà chả thấy động tĩnh gì! Lặng đi chừng 30 giây, tiếng ăng ẳng lại vang lên và một tiếng hu… dài, nghe đến nhói tim! Mình ngồi bật dậy! Hoahoa mà “hu…” thêm một tiếng nữa là mình sẽ chạy xuống (tầng trệt) với nó. Bà xã cũng vừa chợt tỉnh, giọng khê nồng: Anh không ngủ được à? Mình nói khẽ: Hoahoa đang khóc. Bà xã bật dậy: Thế à, em không nghe thấy, để em xuống với nó xem sao! Bả chưa kịp vén màn thì đã nghe có tiếng ứ ứ của Hoahoa, rất gần. Rồi trong bóng tối mờ mờ, mình nhìn thấy Hoahoa từ cửa phòng chạy đến bên giường mừng rối rít. Bà xã thốt nên: Trời đất, nó chạy lên đây rồi nè! Rồi bả bước vội xuống, bế Hoahoa lên, nựng: Không thấy mẹ, con sợ con khóc à, mẹ thương, mẹ thương… Rồi bả quay lại bảo: Để em xuống với nó…
Mình nằm xuống, vơ vẩn nghĩ ngợi. Ờ, mà lạ! Hoahoa mới 2 tháng 1 ngày tuổi. Từ lúc đón về, nó chỉ chạy nhảy, đùa giỡn dưới tầng trệt, chưa một lần nó được dẫn lên cầu thang chứ chưa nói đến việc dẫn lên lầu. Vậy mà nó cũng mò tìm được nơi mình ngủ, chắc là có bà mụ dẫn đường! Lầu 2 có 2 phòng đều mở cửa. Không biết “con bé” cuống cuồng tìm những đâu trước khi tìm đến giường ngủ của mình. Chắc là Hoahoa sợ lắm trước khi tìm thấy chủ!
Mình ngủ thiếp đi, mãi gần 8 giờ sáng mới dậy. Xuống tầng trệt thấy Hoahoa đang ngủ. Bà xã mình kể, sau khi đưa nó xuống, bả ngồi vuốt ve nó một hồi rồi đặt nó xuống bảo: ngủ đi con! Bả cũng nằm ra cái sô pha, tay đặt nhẹ lên người nó để nó yên tâm. Rồi bả ngủ lúc nào chả hay. Lúc tỉnh dậy thấy Hoahoa cũng ngủ. Thấy bả ngồi dậy, Hoahoa cũng dậy, cứ quấn theo chân. Sau khi ăn sáng, giỡn chơi một hồi, giờ lại ngủ tiếp…
Hoahoa ngủ nhìn dễ thương như đứa bé đang ngủ. Tối hôm qua, Hoahoa khóc có lẽ do xa đàn thì ít mà do hoảng sợ vì chỉ có một mình thì nhiều! Cứ có người ở cạnh là “con bé” yên tâm, không khóc nữa! Vậy rồi tối nay, tối mai thì sao? Nửa đêm lại phải có người dậy xuống với nó ư! Chà, mệt rồi đây! Tưởng nuôi chó đơn giản, chả khó khăn gì, hoá ra không phải, hoá ra phức tạp gớm đây!
Để rồi xem tối nay thế nào!...

--------

Đêm thứ hai, thứ ba...
------
Đêm thứ hai.
... giấc ngủ bình yên.
Quãng 11 giờ, thường thì mình đã ngủ rồi, nhưng hôm nay sao chưa ngủ được. Bà xã lên, mình hỏi Hoahoa đâu? Bả nói, em chờ nó ngủ say, nhón chân đi lên, nó vẫn ngủ ở dưới… Mình cười thầm: Dám lừa “con bé”!
Mình bỗng thức giấc bởi tiếng ư ứ của Hoahoa. Nhìn đồng hồ mới 1 giờ 5 phút. Vậy là đêm nay Hoahoa mò lên sớm hơn đêm qua. Hoahoa vừa ư ứ kêu vừa nhảy nhảy, hai chân trước cào cào, bám vào thành giường…
Làm thế nào bây giờ! Chả lẽ lại phải dậy, đưa nó xuống dưới rồi ngủ ở dưới với nó! Riết rồi nó quen đi, chịu sao nổi! Bà xã mình cũng chợt tỉnh. Bả định nhổm dậy nhưng mình bảo nằm yên, xem sao! Mình nghĩ bụng thử mắng nó xem nó phản ứng thế nào! Mình cao giọng: Hoa!... Ngủ đi!...
Nghe thấy tiếng người, Hoahoa có vẻ mừng rỡ, ư ứ nhiều hơn!
Mình lại mắng: Hoa!... Ngủ đi!... Âm cao hơn và dài hơn!
Hoahoa vẫn ư ứ, nhưng hình như không còn phấn khích như lúc đầu, hình như Hoahoa đang nghe ngóng… Có vẻ việc “mắng” của mình có tác dụng!
Chờ đúng lúc cao trào tiếng ư ứ của Hoahoa, lần thứ 3 mình cao giọng: Hoa!... Ngủ đi!...
Hoahoa ư ứ chừng 5 giây nữa, rồi thôi.
30 giây, 1 phút, 2 phút trôi qua, Hoahoa vẫn không ư ứ trở lại nữa! Có vẻ như nó đã “nghe lời” mình! Mình hồi hộp nằm đếm thời gian, nằm im, không dám trở mình mạnh, sợ Hoahoa nghe tiếng, lại ư ứ nữa!
Nửa tiếng đã trôi qua. Cả tiếng đồng hồ đã trôi qua. Bà xã cũng đã ngáy đều đều từ lúc nào. Có lẽ Hoahoa cũng đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn mình nằm nghe tiếng thở của đêm. Mình cảm thấy rất vui vì Hoahoa không còn kêu khóc, không quậy phá, không đòi có người chơi với nó… Đêm sau không biết thế nào! Hôm nay như vậy là tạm ổn!...
Đêm thứ ba.
Cũng khoảng 1 giờ sáng, Hoahoa lại mò lên, lại ư ứ, ư ử, lại cào cào vào thành giường…
Lấy bài học của đêm trước, mình cao giọng: Hoa!... Ngủ đi!...
Hoahoa lặng đi một tý rồi lại ư ứ, nhưng tiếng ư ứ hơi chùng xuống, tiếng cào vào thành giường cũng không còn. Chờ cho Hoahoa cất tiếng ư ứ, mình cao giọng mắng nó lần thứ hai. Sau tiếng mắng của mình, Hoahoa cũng im lặng luôn! Mình hơi bất ngờ! Chả lẽ nó biết mình không bằng lòng về hành vi của nó! Chả lẽ nó biết là phải đi ngủ!... Chẳng biết Hoahoa có biết hay không, chỉ biết là nó không ư ứ nữa!
Hoahoa ngủ rồi, còn mình thì thao thức mãi bởi căn bệnh kinh niên khó ngủ. Mình có ý lắng nghe xem Hoahoa ngủ có yên không, có “trằn trọc” gì không, có thức dậy tự chơi, tự nghịch ngợm trong đêm không, nếu có nó sẽ nghịch ngợm thế nào?... Vậy mà cả 2 tiếng đồng hồ trôi qua, không hề nghe một tiếng động nào do Hoahoa gây ra. Quanh quất đâu đấy, vọng đến tiếng chó sủa ma ông ổng, nhưng Hoahoa cũng kệ! Có lúc tiếng bà xã ngáy to như tiếng máy cày, nhưng Hoahoa cũng kệ, chẳng hề lên tiếng! Kể thêm cho vui. Bà xã mình ngáy to đến mức thằng con mình ngủ ở lầu trên cũng không ngủ được, phải xuống lay mẹ dậy, bảo mẹ ngáy… nhỏ thôi! Còn Hoahoa nằm ngay bên dưới, nghe tiếng ngáy chắc là to hơn nhiều, nhưng “con bé” Hoahoa có vẻ dễ tính hơn thằng lớn, chẳng thèm… “kiến nghị” gì sất!
Có lúc mình tò mò, không biết Hoahoa nằm ngủ chỗ nào. Mình đã thử nhẹ nhàng ngồi dậy, ngó quanh nhưng chẳng thấy Hoahoa đâu. Phải thêm hai ba đêm nữa, mình mới biết Hoahoa nằm ngủ ở gầm giường, phía chân mình.
Gần 4 giờ sáng, mình trở dậy. Rón rén, nhẹ nhàng, vậy mà vừa thò chân xuống Hoahoa đã ôm quấn lấy chân, miệng rên ư ử. Mình vỗ nhẹ vào đầu nó, cho nó bám theo. Đến cửa phòng toilet, mình bảo: Ngồi đấy!... Vậy mà nó cũng ngồi, không theo nữa. Khi trở ra, Hoahoa lại quấn lấy chân, miệng rên ư ứ. Khi mình rút chân lên giường nằm xuống, Hoahoa ư ứ thêm mấy tiếng nữa rồi thôi. Có lẽ Hoahoa biết, giờ này không phải là giờ chơi bời, giờ này là giờ cần phải yên lặng!... Chẳng biết mình nghĩ vậy có đúng không, chỉ biết phản ứng của Hoahoa đang theo hướng tốt, không làm xáo trộn nếp sinh hoạt của mình.
Những đêm tiếp theo…
Đêm thứ tư, Hoahoa lên lúc nào, có ư ứ không… mình không biết. Có lẽ mấy đêm liền mất ngủ nên đêm qua mình ngủ say quá chăng!
Nhìn đồng hồ, đã gần 4 giờ sáng. Hoahoa ở đâu nhỉ, chả thấy động tĩnh gì, không biết có theo lên đây ngủ hay ngủ ở dưới!
Là "con gái" nhưng Hoahoa thích ngủ
hớ hênh thế này!
Mình trở dậy, nhẹ nhàng lách ra khỏi giường. Chân mới đặt xuống đất, chừng vài giây, đã thấy Hoahoa ôm lấy chân, nhưng không ư ứ gì cả. Hoahoa theo đến cửa toilet thì dừng lại, ngồi chờ. Khi mình trở ra, Hoahoa lặng lẽ theo một đoạn, ngồi nhìn theo mình lên giường. Mình nằm một lát rồi nhổm dậy nhìn, chả thấy Hoahoa đâu. Chắc nó cũng trở về chỗ ngủ. Ô, vậy là thành công rồi! Vậy là khi đêm xuống, Hoahoa cũng biết đi ngủ rồi, không quấy quả gì “bố mẹ” nữa! Chỉ có điều nó không ngủ ở dưới mà “đòi” ngủ ở phòng ngủ của mình. Thôi, đành vậy! Hoahoa còn bé, để một mình nó ngủ ở dưới, nó sợ… ma, nó khóc, tội nó!
         Thế là thành nếp. Thường thì khi bà xã mình đi ngủ, Hoahoa cũng theo lên. Có ư ứ thì cũng chỉ vài tiếng khi bả bước lên giường. Bả nằm xuống thì Hoahoa cũng tìm về chỗ ngủ. Hôm nào nó ngủ quên ở dưới, khi thức giấc, Hoahoa tự lên lầu, lặng lẽ vào chỗ của nó. Nửa đêm về sáng, thấy người dậy đi toilet, Hoahoa cũng không còn quấn vào chân, không còn rên ư ử nữa, chỉ lặng lẽ ra dụi đầu vào chân chủ như báo cho chủ biết sự có mặt của nó. Và yên lặng nhìn chủ lên giường. Chỉ khi tiếng chuông báo thức vang lên, Hoahoa mới cuống quýt nhảy nhảy, cào cào vào thành giường, miệng ư ứ ư ử liên hồi, rồi quấn chân bà chủ theo xuống dưới, chờ ăn sáng!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét