Giữa năm 1992, bố được cơ quan cử đi thường trú tại Sài gòn.
Lúc đầu bố định mua một chiếc xe đạp cũ, đi tạm. Nhưng Sài gòn mênh mông quá, ô tô xe máy chảy cuồn cuộn, dùng xe đạp làm phương tiện đi lại chắc là không ổn, phải tính chuyện xe máy thôi!
Thực ra thì đầu năm 1992, bố đã mua được một chiếc xe cub 81 cũ, đời áp chót. Nhưng mua rồi mà chưa kịp ngồi lên yên nó lấy một lần! chuyện mua chiếc xe này cũng rất tình cờ và đáng nhớ.
Chiếc cub bố mua tương tự chiếc này. |
Số là cuối năm 1991, sau chuyến công tác ở phía Nam về, nhân ngồi uống mấy vại bia với chú Ba (học ĐH sau bố một khoá, nguyên là cán bộ cấp dưới của ông ngoại), làm cùng cơ quan với bố, khác bộ phận, chú Ba hỏi: Anh làm được mấy con xe rồi? Bố ngạc nhiên hỏi: Xe nào? Chú ba bảo: Xe máy, tiêu chuẩn 157. Thấy bố có vẻ ngơ ngác, chú Ba cười bảo: Anh cứ như là người trên cung trăng! Người ta buôn bán xe ầm ầm mà anh lại chả biết gì! Nghe chú Ba nói bố mới biết nhà nước có Quyết định số 157 cho đối tượng công tác nước ngoài mang về nước 1 xe máy miễn thuế. Có người về mang theo xe máy. Cũng có người về không mang theo xe máy, nhưng có mang tiền đô la Mỹ, từ 500 USD trở lên, có khai trong tờ khai hải quan khi nhập cảnh. Những người này có thể đặt các doanh nghiệp trong nước nhập xe máy cho mình để hưởng tiêu chuẩn miễn thuế hoặc bán tờ khai cho người khác sử dụng. Những người nhanh nhạy đi lùng mua những tờ khai này, đặt mua xe máy về, bán kiếm lời, bèo thì mỗi chiếc cũng kiếm được từ một hai trăm đô. Thậm chí có người “giỏi giang” còn mua luôn cả những tờ khai chỉ có một hai trăm đô hoặc chả có trăm nào, bằng cách nào đó, họ “thổi” tờ khai đó thành bảy tám trăm đô hoặc hơn, tuỳ vào giá chiếc xe họ định mua. Nhờ vậy mà có người phất lên vù vù! Chú Ba bảo bố chuẩn bị khoảng năm sáu trăm đô, chú ấy sẽ tìm mua giúp tờ khai, đặt mua giúp một chiếc xe máy, không đi thì bán kiếm chút lời!
Nghe chú Ba nói thấy hấp dẫn quá, bố bàn với mẹ, xúc tiến việc vay mượn. Rồi bố mẹ cũng vay được của ông Thắng (em ruột ông ngoại) một trăm đô, vay của người quen bác Đức 500 đô, gom lại đưa cho chú Ba. Chả biết chú Ba làm thế nào, một sáng đâu khoảng tháng ba, tháng tư năm 1992, chú Ba bảo bố đi lấy xe. Chú Ba chở bố trên một chiếc cub 81 cũ, đến một bãi xe máy cũ ở tận Văn Điển. Sau khi vào văn phòng công ty một hồi, chú Ba đi cùng một người ra bãi xe, tìm kiếm chừng mươi phút, người đó chỉ xe và chú Ba dắt nó ra. Đó là chiếc cub 81 đời áp chót, đã qua sử dụng, bụi bặm. Vừa ra khỏi bãi, một đám người đã bám theo chú Ba hỏi mua xe. Chú Ba ra giá: 950 USD! Đám kia nhao nhao chê đắt. Chả nói, chả rằng, chú Ba dắt xe đi. Có hai ba người bám theo, xin cho xem kỹ, ý chừng quyết mua. Nói qua, nói lại, cuối cùng chú ba quyết bán nó với giá 920 USD. Xong, chú ba bảo bố lên xe, về cơ quan. Sau chầu bia hơi ăn mừng, bố đưa lại chú Ba 50 USD, gọi là cảm ơn sự giúp đỡ của chú. Chú Ba cười bảo: Thời theo ông già (ông ngoại), em được ông già dạy cho mấy chiêu, đủ để ăn ở với đời. Em chẳng có dịp nào cảm ơn ông già. Em cũng chẳng dư giả để hỗ trợ anh. Em giúp được chút nào là vui chút ấy. Anh em mình mấy vại bia hơi là vui rồi, vô tư đi! Vậy là sau khi trả nợ, bố còn ba trăm đô, mang theo khi vào thường trú tại Sài gòn.
Muốn mua xe máy, chắc cũng phải có 600 USD!
Tính thì tính vậy, nhưng không phải tính vậy là mua ngay được. Bẵng đi chừng hơn 3 tháng, nhân một lần ăn cơm ở nhà bác Ánh với một số thuỷ thủ viễn dương, bố dò hỏi chuyện mua xe máy cũ. Một người vui vẻ nhận lời giúp bố trong chuyến đi tới nhưng với điều kiện bố phải nói với hải quan cảng Sài gòn không được trừ vào tiêu chuẩn của họ. Nhờ bác Ánh giới thiệu, bố đến cảng Sài gòn gặp chú Nghiệp phụ trách việc này. Sau khi nghe bố nói chuyện, chú Nghiệp bảo: Em sẽ giúp anh mà không cần phải nhờ anh ấy (người thuỷ thủ bố đã nhờ giúp). Một chiếc tàu đang trên đường về. Chiếc xe như anh yêu cầu chắc chắn là có, tầm 600 USD, chưa kể tiền thuế nhập khẩu. Anh cứ chuẩn bị sẵn tiền, khi tàu về đến, em báo anh đến lấy xe. Ô, hoá ra việc mua một chiếc xe máy cũng không khó như hái sao trên trời! Việc kiếm tiền ở Sài gòn lúc ấy, với bố, cũng khá thuận lợi. Nhờ vậy số tiền cần có cũng đã xêm xêm.
Cub 82 70 (ST) |
Khoảng hơn một tuần sau, chú Nghiệp nhắn bố xuống cảng lấy xe. Bác Ánh chở bố đi bằng chiếc xe cub cánh én cổ cò. Tới nơi, chú Nghiệp bảo: Chiếc xe đó giá gốc là 620 USD, nhưng anh cứ đưa em 600 là được, số còn lại và tiền thuế bọn em giúp anh! Đúng là có “Quí nhân phù trợ”! Bố chỉ còn biết răm rắp làm theo lời chú Nghiệp. Rồi chiếc xe được dắt ra. Đó là chiếc cub 81 màu rêu, không bụi bặm như chiếc xe lần đầu bố mua ngoài Bắc. Chú Nghiệp cũng cẩn thận nhờ người đổ sẵn một ít xăng và kiểm tra sơ bộ. Nhờ vậy, bố và bác Ánh chỉ cần lắp chiếc biển số giả vào là cưỡi xe chạy về. Chu choa, về tới nơi ở rồi, ngắm nghía xe mãi rồi mà bố cứ ngỡ như mơ vậy! Sau khi đưa thợ kiểm tra kỹ lại máy móc, thay dầu mỡ, đổ thêm xăng… bố đã một mình cưỡi chiếc xe đó chạy lòng vòng ở quận 1, lòng vui phơi phới.
Gần tết Nguyên đán, bố kết thúc đợt công tác để ra Bắc, chiếc xe được gửi ra bằng xe lửa. Buổi chiều hôm nhận xe về trời mùa đông nhưng không lạnh lắm, không mưa. Bố chở mẹ và con hoà vào dòng xe chạy từ 58A Trần Nhân Tông, xuôi theo phố Huế, vòng quanh Bờ Hồ 2 vòng, theo đường Hàng Ngang, Hàng Đào lên chợ Đồng Xuân, theo đường Quan Thánh ra Hồ Tây chạy một vòng đường Thanh Niên, quay về quảng trường Ba Đình, xuôi theo Điện Biên Phủ về cửa Nam, ghé vào ngõ Cấm Chỉ, tự thưởng cho cả nhà mỗi người một tô gà tần thuốc bắc. Gần 20 năm rồi, hỏi mẹ con, mẹ bảo vẫn nhớ như in vị ngon ngọt của tô gà tần hôm ấy!
Chiếc xe ấy đã cõng cả nhà mình trong vòng một năm khi nhà mình chuyển vào Sài gòn. Đến năm 1994, được chú Nghiệp giúp đỡ, bố bán nó cho chú Khương, mua chiếc cub 82-70. Sau chú Khương bán nó cho ai, chẳng rõ!
Chắc bố phải tìm, mua lại một chiếc cub 81 màu rêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét