Nhiều nhà ở khu 58A Trần Nhân Tông tận dụng những chỗ có thể để nuôi gà cải thiện bữa ăn. Những nhà cạnh nhà mình cũng nuôi gà. Các chuồng nuôi gà được đặt ở ngoài nhà, dọc lối đi. Nuôi gà trong khu tập thể vốn chật chội đương nhiên là gây ô nhiễm môi trường. Nhưng đời sống khó khăn, mọi người đành sống chung với gà! Thấy họ nuôi được, bố mẹ cũng tính chuyện nuôi gà.
Gà chọi (ảnh ST) |
Hai ba hôm đầu, gà được nhốt trong chuồng. Khi gà đã quen chỗ ở, bố thả cho nó chạy kiếm ăn quanh khu. Mấy con gà này nhanh nhẹn, ăn tốt, lớn rất nhanh. Mới được chừng tháng mà đã thấy chúng nó lớn lộc ngộc, gấp đôi lúc mới mang về, nhìn rất thích mắt. Lúc nuôi gà vẫn chưa có bức tường ngăn khu tập thể và khu làm việc. Bởi vậy mấy con gà nhà mình nó đi kiếm ăn cả ở khu vực cơ quan làm việc. Mấy con gà đương nhiên không biết nguy hiểm đang chờ chúng ở phía trước. Bố cũng vô tâm, không nghĩ rằng có người vốn đã không ưa nhà mình khi nhà mình chuyển đến đây, giờ thấy gà của nhà mình lớn nhanh như thổi, lại tung tăng quậy phá cơ quan, họ nghĩ cách chơi ác!
Hôm ấy cũng như mọi ngày, bố thả gà ra, cho chúng ăn một chút rồi đi làm. Chiều tối, gà về chuồng đầy đủ, cho thức ăn, chúng không ăn, diều con nào cũng no căng, chắc là kiếm ăn được ở đâu đó! Đêm ấy, gió Bắc tràn về, trời trở lạnh, mưa nhỏ. Khoảng 2 giờ sáng, bố mẹ chợt thức giấc, lo âu bởi có tiếng lạch phạch phát ra từ cái chuồng gà của nhà mình. Lúc đầu tưởng trộm, nhưng nhìn qua cửa sổ không có bóng dáng người! Bố xách đèn pin ra soi vào chuồng gà, rụng rời chân tay khi thấy cả 6 con gà đang giãy giãy trong cơn hấp hối. Vậy là chúng bị đánh bả rồi! Hèn nào, chập tối, diều con nào cũng căng! Rất nhanh, bố nhận diện thủ phạm vụ đánh bả này, đó là mụ Nh, nhân viên y tế cơ quan. Khi gia đình mình đến đây ở, mụ luôn tìm cách cạnh khoé nhà mình. Nhà mụ, 2 vợ chồng cùng cơ quan, có 2 đứa con, cả nhà ở căn hộ khoảng 10m2 ở dãy sát đường Nguyễn Quyền. Trước đó, vợ chồng mụ đã xin đổi ra ở chỗ nhà mình, nhưng không được, nên thù ghét nhà mình.
Đàn gà nhà mình lúc bị đánh bả cũng lộc ngộc thế này! |
Còn một con, thật ngạc nhiên, nó vượt qua cơn nguy kịch và sống được, chỉ có điều nó bị di chứng, giống người thần kinh, đầu nó luôn lắc lư. Con gà đó bố nuôi nhốt trong chuồng, không dám thả ra, thả ra chắc nó không tự kiếm ăn được. Nó lớn chậm, vài tháng sau mới được gần ký rưỡi. Nhân một chiều thiếu mồi nhậu, nhóm bác Cò lôi nó ra, hoá kiếp cho nó thành kiếp khác! Cái chuồng gà trống không, rồi bố cho ai đó, chẳng nhớ nữa!
Con ngan (ảnh ST) |
Bữa đó con ngồi trong lòng anh Lịch, anh gỡ những miếng nạc ngon nhất cho con ăn, hỏi ngon không, con gật đầu: ngon! Nhưng lúc ấy con còn bé, giờ chắc chả nhớ cái vị ngan hôm đó nó ngon thế nào!
Sau lứa đầu, mẹ nuôi thêm 2 lứa nữa, kết thúc mỗi lứa bao giờ cũng là một bữa ăn tươi vui vẻ, thấm đẫm nghĩa tình.
duoc
Trả lờiXóa