Thứ Hai, 11 tháng 7, 2011

Cai sữa cho con

Khi con được 18 tháng, bố mẹ tính chuyện cai sữa cho con.
Con biết chạy rồi nè!
Như bố đã kể, hồi mới sinh, mẹ con mất sữa, phải đến tháng thư tư, thứ năm gì đấy mới có sữa trở lại. Việc mất sữa và chậm có sữa là do mẹ sinh mổ, phải tiêm kháng sinh penicillin. Nhưng cũng còn nguyên nhân nữa là do nghèo khó quá!
Năm con sinh ra là năm khốn khó nhất sau hoà bình, thống nhất đất nước. Bố mẹ là công chức nhà nước, mới ra trường được vài năm, bố lại phải đi học tiếp, đồng lương èo uột, giá cả tăng chóng mặt. Người ta khá giả thì sau khi sinh được tẩm bổ thuốc bắc, được ăn gà tần, cá chép, chân giò heo… Còn mẹ con? Có bao nhiêu tiền, bố mẹ dành mua đường, sữa cho con. Bữa cơm đạm bạc, thường chỉ có rau dưa, muối lạc, đậu phụ kho… Quả trứng không dám chiên rán mà phải kho với cà chua để ăn cho đủ bữa. Cũng phải dành dụm lắm, cũng phải cắn răng lắm mới một vài lần mua cái chân giò nhỏ, nấu cháo với đu đủ, nuốt nước mắt ăn vào để mong có sữa cho con bú. Rồi bà ngoại thương tình, bớt xén khẩu phần ăn của ông bà và các bác, mua cái chân giò, hầm cháo, dấm dúi đưa cho mẹ.
Rồi như trời động lòng thương, mẹ con có sữa trở lại. Chu choa, mừng ơi là mừng. Lúc đầu sữa ít lắm, chưa đầy cái chén (ly) uống trà. Dần dần, sữa nhiều dần lên, nhưng cũng không nhiều như người ta được. Nhìn con bú ti mẹ, mặt mẹ hạnh phúc rạng ngời. Lúc con lẫm chẫm biết đi, những buổi chiều, khi mẹ từ cơ quan về, mới chỉ kịp dựng xe đạp ở hành lang là con đã cầm tay mẹ dắt vào nhà, đòi bú.
Lúc định cai sữa cho con thì nhà mình đã chuyển tới 58A Trần Nhân Tông. Nghe mọi người nói cai sữa cho con thường rất khó khăn, phải dùng nhiều cách, thậm chí bôi ớt vào ti để cho đứa trẻ bị cay, sợ mà không dám bú nữa. Bố mẹ bàn với nhau là đưa con đến gửi ông bà ngoại vài ngày, khi con “quên” việc bú tí mẹ thì sẽ đón con về.
Một buổi tối, khi đó đã là mùa đông, sau bữa cơm, bố mẹ quyết định đưa con xuống nhà ông bà ngoại. Chờ lúc con mải chơi đùa, bố mẹ lặng lẽ trốn con để về nhà.
Tối mùa đông lạnh, lại chả có việc gì, chả có ti vi, bố mẹ lên giường định ngủ sớm. Vậy mà trằn trọc, vậy mà cảm thấy trống vắng, cảm thấy lo lắng… Rồi mẹ con vùng dậy, bảo em nhớ con quá, sợ con không thấy bố mẹ con sẽ khóc suốt đêm!...
Thực ra lúc ấy bố cũng đang thấy bất an khi bỗng nhớ lại cái đêm nằm ở viện nhi Thuỵ Điển, đang ngủ bố bỗng giật mình tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng con o oe. Bố gọi mẹ vào chỗ con nằm thì đúng là con đang o oe thật. Chắc là con tỉnh giấc, không thấy ai, sợ hãi nên o oe. Mẹ bế con lên, thay tã cho con, ru con à ơi, con nín và ngủ thiếp đi. Đêm nay không có bố mẹ, con sợ, con khóc thì làm sao! Nghe mẹ nói vậy, bố bảo thôi xuống đón con về. Bố mẹ thật không nỡ xa con dù chỉ một đêm.
Thấy bố mẹ lại đến, mọi người rất ngạc nhiên. May quá, con vẫn đang chơi đùa, chưa đến lúc thấy thiếu hơi bố mẹ, không biết rằng bố mẹ đã trốn con về nhà. Mẹ con nói, sợ cháu khóc nên chúng con đón cháu về. Bà ngoại bảo, ừ thì đón cháu về!
Đường về nhà, gió mùa đông hun hút. Bố đạp xe chầm chậm, lòng thư thái, bao lo lắng tan biến đâu mất. Nằm trong vòng tay mẹ, sưởi bằng hơi ấm của mẹ, về tới nhà con đã ngủ say. Giấc ngủ cũng nhanh chóng đến với bố mẹ bởi giờ con có o oe thì đã có bố mẹ bên cạnh con rồi.
Còn việc cai sữa cho con, hoá ra rất đơn giản. Nghe người ta bảo, mẹ bôi một chút dầu xanh vào đầu ti. Rồi khi con muốn ti, mẹ bảo cay lắm, sợ lắm… Nghe mẹ nói, nhìn điệu bộ của mẹ diễn tả, có lẽ con cũng hiểu. Vậy nên khi mẹ đưa ti về phía con, bảo ti đi, con đã lùi ra. Chỉ vậy thôi, con bỏ ti, chẳng bao giờ đòi ti nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét